CÂU CHUYỆN VỀ TÍNH TRUNG THỰC
Kể mẩu truyện về tính trung thực năm 2021
Bài văn Kể câu chuyện về tính trung thực gồm dàn ý bỏ ra tiết, 6 bài xích văn mẫu được tuyển chọn từ những bài văn đạt điểm cao của học viên trên toàn nước giúp chúng ta đạt điểm trên cao trong bài viết Tập làm cho văn lớp 4.
Bạn đang xem: Câu chuyện về tính trung thực

Đề bài: Kể mẩu chuyện về thiệt thà, trung thực trong đời sống.
Kể câu chuyện về thiệt thà, chân thực trong đời sống - cha lưỡi rìu
Em đã có đọc không hề ít truyện cổ tích, truyện thiếu nhi. Một câu chuyện mà em nhớ mãi đó là chuyện tía lưỡi rìu. Câu chuyện nói về lòng chân thực của con người.
Con tín đồ ấy là anh tiều phu thuộc kiệt tại một làng xa xôi nọ. Gia sản của anh chỉ tất cả một loại rìu đốn củi để sống qua ngày. Một hôm, anh chặt củi mặt bờ sông. Vừa chặt được vài nhát thì rìu gãy cán, văng lưỡi rìu xuống đáy sông. Anh tiều phu ai oán rầu than thở:
– Khổ quá! mình chỉ có mỗi mẫu rìu này, giờ đang mất, biết sống sao đây? Vừa dịp đó, một các cụ ông cụ bà râu tóc bạc bẽo phơ xuất hiện.
Cụ già bảo:
Thôi, con đừng ảm đạm nữa! Ta để giúp đỡ con tìm kiếm được chiếc rìu ấy. Nói xong, cụ già nhảy tõm xuống nước. Anh tiều phu không hết không thể tinh được thì người lớn tuổi đã ngoi lên mặt nước, tay chũm lưỡi rìu bởi vàng cùng hỏi:
– Cái này còn có phải của bé không?
Anh tiều phu đáp:
– Không! Thưa cụ, mẫu rìu tiến thưởng này không hẳn của con.
Cụ già lại lặn xuống nước, tiếp đến ngồi lên, trong tay ráng lưỡi rìu bằng bạc đãi sáng lóa. Cố kỉnh đưa lưỡi rìu lên với nói:
– đặc điểm này chắc là của nhỏ rồi!
Anh tiều phu lễ phép thưa:
– Không, cũng chưa phải của nhỏ cụ ạ! Lưỡi rìu của con bằng sắt.
Lần sản phẩm công nghệ ba, các cụ lại lặn xuống và đem lên một lưỡi rìu bởi sắt lâu đời và hỏi:
– gắng còn loại này?
Anh tiều phu kêu lên:
– dòng này new là rìu của nhỏ đấy ạ?
Cụ già tươi mỉm cười trao lưỡi rìu mang lại anh tiều phu. Anh quỳ xuống cảm ơn vậy và chuyển hai tay đỡ rước lưỡi rìu. Các cụ xoa đầu anh và khen:
– nhỏ là fan thật thà, trung thực. Nhỏ không tham lam phần đa gì không phải của mình. Vì thế ta thưởng cho bé chiếc rìu kim cương và dòng rìu tệ bạc kia. Nhỏ hãy thừa nhận lấy!
Thế là anh tiều phu thuộc kiệt cạnh tranh nhưng trung thực ấy đã sở hữu được hai loại rìu quý. Còn cụ công cụ bà tốt bụng kia chính là ông tiên hay xuống trần gian để thử gan ruột con bạn và tương trợ người thuộc kiệt khó.
Kể mẩu chuyện về thật thà, trung thực trong cuộc sống - cần trung thực khi có tác dụng bài!
Hôm ấy là ngày đánh giá học kì môn Toán. Em hiểu đề bài bác và chỉ làm cho được một câu duy nhất.
Em cắn bút đọc đi, gọi lại đề bài, không tồn tại một tý kỹ năng và kiến thức nào lóe lên trong đầu. Em không thay đổi được đối chọi vị, lần khần toán giải có tác dụng mấy cách tính. Cả dòng hình vẽ tam giác, tứ giác cũng rối mù, rối tinh lên. Em quan sát xung quanh: chúng ta cắm cúi viết, chuyển tay nhẩm tính. Chỉ bao gồm mình em ngơ ngác, dốt đặc. Em không biết tính sao thì một tờ giấy tròn xoe lăn nhẹ dưới chân. Em nhặt viên giấy, xuất hiện xem. Đầu trang giấy thuộc dòng chữ: “Bạn viết cấp tốc lên. Sắp tới hết giờ rồi!”, dưới kia là bài bác giải đề bài xích đang kiểm tra. Thế này là xuất sắc hay tệ đây? Em tự hỏi bản thân rồi đưa ra quyết định gấp tờ giấy vuông lại. Em quan yếu trả lại tờ giấy được vì chưng thầy giáo coi thi vẫn phạt. Hồi lâu, chuông báo hết giờ vang lên. Em nộp bài làm chỉ có một câu của chính mình rồi thu xếp ra về. Đóng cặp lại, ngước đầu lên, em thấy Hùng đứng trước bàn mình. Hùng hỏi:
– chúng ta chép kịp không?
Em chia tờ giấy vội vàng vuông chuyển trả lại đến Hùng nói nhỏ:
– Cảm ơn chúng ta nhưng mình ko chép một câu như thế nào cả. Mình làm được câu tính cộng mà thôi!
Hùng tròn mắt:
– các bạn sẽ không đạt điểm giỏi trong kì thi.
Em gật đầu:
– Mình vẫn tự học tập và đề nghị học chuyên chỉ. Còn đến bố kỳ thi nữa cơ mà.
Bài soát sổ lần ấy em chỉ đạt ngưỡng một điểm với một vệt chấm hỏi. Anh trai em suýt mang đến em một trận đòn dữ. Em chỉ nói khôn cùng nhỏ:
– Em xin hứa đã tự học siêng chỉ.
Em bắt đầu học với làm bài bác tập từ máu đầu của năm học. ở đâu không phát âm em hỏi anh trai em. Cha lần thi sau. Em đều lấy điểm mười.
Chuyện xẩy ra từ hồi em học lớp ba. Cái điểm một đợt thi ấy làm chúng ta thắc mắc. Có bạn cười nhạo em. Riêng biệt em,em vui vày mình đã ra quyết định đúng theo lời giáo viên dạy: “Phải chân thực khi làm cho bài!”.
Kể câu chuyện về thật thà, trung thực trong đời sống - mẩu truyện về cậu nhỏ nhắn đánh giày
Bác Hồ đã từng dạy những cháu nhi đồng “Khiêm tốn, thiệt thà, dũng cảm”. Cậu bé đánh giày bên hè phố kia quả thực là con cháu ngoan của Bác. Bởi cậu đã rất thực thà.
Hôm nay, cậu lại xách vật nghề của chính bản thân mình đi làm. Cậu bé bỏng chừng sáu, bảy tuổi, chắn chắn sống ngay khu vực này. Trời lạnh, nhưng cậu chỉ mặc một chiếc áo len ấm đã nản chí màu, mỏng tanh dính. Đôi chân đi đôi dép lê màu đen, ố vàng hầu như vết đất. Chắc trận mưa phùn tối qua có tác dụng đường trơn không sạch nên đôi chân cậu cũng vấy bẩn theo. Cậu bước vào trong 1 sảnh của quán cà phê. Lần lượt tới từng bàn và hỏi các vị khách hàng ngồi đó bao gồm đánh giày không. Một vài vị khách lắc đầu. Bước vào bàn ở góc, cậu bé xíu bị vị khách hàng quát to “Đi ra khu vực khác cho những người ta có tác dụng việc”. Cậu cúi mặt quăng quật đi. Rồi ngay lập tức sau đó, vị khách lại gọi cậu nhỏ xíu lại. Túa đôi giày đen của mình cho cậu nhỏ nhắn lau lau, chùi chùi.
Khi vị khách hàng đi ra bến bãi đỗ xe, cậu nhỏ bé kia chạy nhanh theo và hình như gọi gì đó. Nhưng mà vị khách đã lên xe cùng phóng đi. Tới bửa tư đèn đỏ, vị khách hàng đỗ xe cộ dừng đen ngay mặt vệ đường. Nhìn qua gương, anh thấy cậu nhỏ nhắn đang đuổi chạy theo. Anh tức khắc tấp xe pháo lên vỉa hè. Cậu bé nhỏ chạy nhanh tới, thở hổn hển và nói:
-Chú ơi! Chú trả tiền nhầm ạ.
Vị khách kinh ngạc nhìn cậu.
-Chú đánh giày hết hai mười ngàn đồng, chú gửi nhầm cháu thành năm trăm ngàn đ rồi ạ. – Vừa nói, cậu nhỏ xíu vừa xòe tờ chi phí ra đưa lại đến vị khách.
Vị khách hàng mỉm cười, nhìn bao bọc và nói: “Cháu gồm thích ăn bánh không?” Cậu chú ý vị khách hàng với hai con mắt ngơ ngác cực nhọc hiểu. Vị khách tiếp lời: “Chú sẽ bộ quà tặng kèm theo cháu một chiếc bánh thật ngon.”
Cậu nhỏ nhắn cầm chiếc bánh mừng rỡ. Tất cả lẽ, đó là khuôn mặt hạnh phúc của một cậu bé bần cùng nhưng thật thà. Cậu lại tiếp tục đi quanh phố để chịu khó làm quá trình của mình.
Kể mẩu truyện về thật thà, chân thực trong đời sống - Khiêm tốn, thiệt thà, dũng cảm
Bác Hồ đã có lần dạy các cháu nhi đồng “Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm”. Cậu bé đánh giày bên hè phố cơ quả thực là con cháu ngoan của Bác. Vì chưng cậu đã như thực thà.
Xem thêm: Nghị Luận Về Tấm Gương Vượt Khó Trong Học Tập, Nghị Luận Về Học Sinh Nghèo Vượt Khó, Học Giỏi
Hôm nay, cậu lại xách thứ nghề của chính bản thân mình đi làm. Cậu nhỏ bé chừng sáu, bảy tuổi, cứng cáp sống ngay khu này. Trời lạnh, nhưng mà cậu chỉ khoác một chiếc áo len đã nản chí màu, mỏng tanh dính. Đôi chân song song dép lê color đen, ố vàng phần lớn vết đất. Chắc cơn mưa phùn buổi tối qua làm đường trơn dơ nên đôi chân cậu cũng vấy dơ theo. Cậu bước vào trong 1 sảnh của cửa hàng cà phê. Theo thứ tự tới từng bàn và hỏi đều vị khách ngồi đó có đánh giày không. Một vài vị khách hàng lắc đầu. đặt chân đến bàn sinh sống góc, cậu nhỏ nhắn bị vị khách quát khủng “Đi ra vị trí khác cho những người ta làm việc”. Cậu cúi mặt quăng quật đi. Rồi tức thì sau đó, vị khách lại gọi cậu nhỏ bé lại. Dỡ đôi giày đen của mình cho cậu nhỏ xíu lau lau, chùi chùi.
Khi vị khách đi ra bãi đỗ xe, cậu nhỏ bé kia chạy nhanh theo và dường như gọi gì đó. Mà lại vị khách vẫn lên xe với phóng đi. Tới ngã tư đèn đỏ, vị khách hàng đỗ xe dừng cho ngay mặt vệ đường. Liếc qua gương, anh thấy cậu bé bỏng đang đuổi rượt theo. Anh ngay tắp lự tấp xe cộ lên vỉa hè. Cậu bé xíu chạy nhanh tới, thở hổn hển và nói:
- Chú ơi! Chú trả chi phí nhầm ạ.
Vị khách ngạc nhiên nhìn cậu.
- Chú đánh giầy hết nhị mươi nghìn đồng, chú đưa nhầm cháu thành năm trăm nghìn đồng rồi ạ. – Vừa nói, cậu bé xíu vừa xòe tờ chi phí ra đưa lại mang đến vị khách.
Vị khách hàng mỉm cười, nhìn bao quanh và nói: “Cháu bao gồm thích ăn uống bánh không?” Cậu chú ý vị khách hàng với đôi mắt ngơ ngác cạnh tranh hiểu. Vị khách hàng tiếp lời: “Chú sẽ tặng cháu một mẫu bánh thiệt ngon.”
Cậu nhỏ bé cầm loại bánh mừng rỡ. Gồm lẽ, đó là khuôn mặt niềm hạnh phúc của một cậu bé nghèo khổ nhưng thiệt thà. Cậu lại tiếp tục đi quanh phố để siêng năng làm quá trình của mình.
Kể mẩu chuyện về thiệt thà, chân thực trong đời sống - mọi hạt thóc giống
Mỗi tối trước lúc đi ngủ, em đều như mong muốn được bà kể mang lại nghe những mẩu chuyện hay. Nào là mẩu chuyện cổ tích, chuyện cuộc sống hàng ngày xung quanh em. Nhưng tất cả một lần em tuyệt vời nhất, đó là lúc bà kể chuyện về rất nhiều hạt thóc giống. Câu chuyện là 1 ví dụ tiêu biểu vượt trội để kể về tính chất trung thực đáng quý.
Có một ông vua, đã cao tuổi nhưng lại lại không tồn tại con để nhường ngôi. Vua mong ước tìm một tín đồ đủ tài đức để trao lại ngôi vua của mình để cai trị đất nước. Gắng là vua đã ra quyết định giao cho dân mỗi cá nhân một đấu thóc. Vua ra lệnh: “Ai nộp được không ít thóc nhất sẽ được truyền ngôi báu; ai không có thóc nộp sẽ ảnh hưởng trừng phạt!”.
Thời gian thấm thoát trôi, vụ mùa cũng đến, mọi fan thi nhau chở thóc lúa về ghê thành, duy chỉ gồm một cậu nhỏ xíu đến tay không. Cậu bé kính cẩn quỳ xuống trước mặt vua với tâu xin thừa nhận tội vày thóc nhưng mà vua ban cậu gieo ko thành.
Mọi tín đồ chỉ trỏ bàn tán tại sao cậu bé nhỏ lại ngu ngốc như thế. Chỉ có vua là cười cùng nói rằng: “Thóc phát ra đã biết thành luộc cả rồi, làm sao mà gieo thành mạ được. Phần lớn gánh thóc, xe thóc kia đâu phải thu được trường đoản cú thóc giống như của ta!…”.
Cuối cùng, cậu nhỏ xíu đã được nhịn nhường lại ngôi vua nhờ vào lòng trung thực với sự gan dạ đáng quý của mình.
Qua mẩu chuyện về hồ hết hạt thóc giống, em cảm giác rất ưa thích sự chân thực của cậu bé. Cậu sẵn sàng gan góc nói ra sự thật, không ngại nguy hiểm, không lo khó khăn. Cậu dám thừa nhận thêm các lỗi lầm về mình. Bà còn thông báo em rằng, cho tới cùng lòng trung thực sẽ chiến thắng.
Kể câu chuyện về thật thà, trung thực trong cuộc sống - Nhặt được của rơi, trả lại cho tất cả những người đánh mất
Tuần trước, trường em phân phát động phong trào thi đua học hành và tuân theo Năm điều bác bỏ Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt là nhặt được của rơi, trả lại cho người đánh mất.
Trưa lắp thêm năm, trên đường tới trường về, qua quãng con đường vắng, em bắt gặp một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chầm chậm, vừa chuyển mắt tìm kiếm kiếm người chủ của nó..
Một dịp lâu sau, vẫn không thấy ai. Em đoán tín đồ đánh rơi cái túi đã đi xa hoặc đắn đo là mình tấn công rơi. Mà nếu biết, kiên cố giờ này họ đã loay hoay tìm trên những đoạn đường đã qua. Tín đồ ấy là ai nhỉ? Một bác cán bộ hay như là một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong cái túi ấy đựng rất nhiều gì? cố gắng nào lại chẳng có tài năng liệu, giấy tờ hay tiền bạc? Bao thắc mắc cứ liên tục hiện lên trong óc em. Em đưa góc nhìn quanh lần nữa. Những người dân chạy xe lắp thêm hay xe pháo đạp trên tuyến đường không một ai để ý tới em đang ngơ ngác với chiếc cặp trên vai và dòng túi kỳ lạ trên tay.
Em nghĩ về ngợi, phân vân mãi: Trả hay không trả? giả dụ mình không trả, tất cả ai biết đâu mà lại trách? tất cả tiền, mình vẫn mua truyện tranh này, mua áo quần mới này với mua các đồ đùa mà mình muốn từ lâu. Tưởng tượng cho lúc ấy, em ham mê lắm, bước đi như cấp tốc hơn, nhẹ nhàng hơn. Tự dưng dưng, giờ thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát hễ như văng vọng đâu đây: “Các em hãy ghi lưu giữ Năm điều bác bỏ Hồ dạy, nỗ lực học tập tốt, tu dưỡng xuất sắc để trở thành con ngoan, trò giỏi...”.
Không! không nên tham của người khác! bắt buộc trả lại thôi!
Chủ nhân chiếc túi xách tay này đã mừng biết bao trường hợp tìm lại được nó. Tuy thế biết ai là tín đồ đánh rơi cơ mà trả? rất tốt là mang nộp cho các chú công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chỉ tất cả một chú trực ban. Thấy em ngập dứt ở cửa, chú nhiệt liệt hỏi:
- tất cả chuyện bỏ ra đó cháu ?
- Dạ thưa chú, con cháu nhặt được cái túi xách tay này. Cháu đem nộp, nhờ vào chú trả lại cho người mất ạ!
Đỡ chiếc túi tự tay em, chú tươi cười cợt xoa đầu em rồi bảo:
- con cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú con cháu mình coi trong này còn có những gì nhằm còn ghi vào biên phiên bản nhé !
Rồi chú kéo ra một xấp giấy tờ độc lập nhà, độc lập xe cùng hơn hai triệu tiền mặt. Chú ghi rõ từng đồ vật vào biên phiên bản rồi yêu cầu em đứng tên và showroom xuống phía dưới.
Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng với cô Tổng phụ trách Đội tuyên dương vào tiết xin chào cờ. Giờ vỗ tay nhiệt tình của toàn trường khiến em khôn cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một fan khách lạ.
Đó đó là chủ nhân của loại túi. Bác cảm ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vở và giấy tờ hoặc đồ đùa nhưng em nhẹ nhàng từ chối.
Xem thêm: Máy Tính Không Tải Được File Pdf? Nguyên Nhân & Cách Tải Pdf Về Máy Tính
Ba bà mẹ em hết sức mừng bởi em biết làm cho điều tốt. Lời khen tình thực của các người đối với em là phần thưởng cực hiếm nhất. Lưu giữ lại chuyện ấy, bây giờ em vẫn thấy vui.