EM HÃY VIẾT 1 BÀI VĂN KỂ VỀ 1 KỈ NIỆM TUỔI THƠ MÀ EM NHỚ MÃI
Bài viết tập làm văn số 2 - ngữ văn lớp 6 đề 4: đề cập một kỉ niệm hồi thơ dại làm em nhớ mãi. Sau đây, goodsmart.com.vn gửi đến cho mình đọc những bài xích văn chủng loại hay nhất, mời chúng ta cùng tham khảo.

Bài mẫu mã 1:Kể một kỉ niệm hồi ấu thơ làm em ghi nhớ mãi
Bài làm
Tuổi thơ của mình là cả một bầu trời đầy nắng và nóng gió với đều cánh diều bay khắp triền đê triền. địa điểm ấy, tôi đã bao gồm thời thơ ấu thật đẹp bên tiếng sáo diều, nó như lẹo cánh cho vai trung phong hồn tôi.
Bạn đang xem: Em hãy viết 1 bài văn kể về 1 kỉ niệm tuổi thơ mà em nhớ mãi
Ở quê tôi, để có được một cánh diều ưng ý, bạn ta bắt buộc mất vô cùng nhiều công sức của con người lựa chọn tre làm khung diều rồi cực kỳ kì công ghọt đẽo được một cặp sáo làm sao để cho có music hay nhất. Mà lại đó là các bước của người thợ làm diều siêng nghiệp. Còn cùng với lũ trẻ em chúng tôi, mùa hè sẽ là thời điểm thích hợp làm diều cùng thả diều. Quá trình này rất 1-1 giản. Tre thì đã bao gồm sẵn, chỉ bài toán lựa cành dẻo, để khi uốn nắn thành khung, làm sao cho tre không xẩy ra gãy. Sau thời điểm uốn size xong, công ty chúng tôi sẽ dán giấy và gắn đuôi mang lại diều. Giấy ốp cũng không hẳn mua vì cửa hàng chúng tôi tận dụng những quyển vở không hề xài. Đuôi diều thì chỉ câu hỏi cắt dài giấy ra rồi sử dụng keo sệt lại với nhau. Tuỳ theo form size của diều, ta hoàn toàn có thể nối đuôi lâu năm hay ngắn. Và cuối cùng cũng là công việc khó độc nhất vô nhị tìm dây thả diều. Sự lựa chọn dễ dàng nhất cùng với tôi là vào vào giỏ kim chỉ của người mẹ tôi, đem trộm một cuộn chỉ để làm dây diều. Cùng thường sau mỗi lẫn hể hả với lũ bạn cùng cánh diều no gió của mình, tôi có khả năng sẽ bị một trận đòn tự mẹ, nhưng điều đó với một thằng đàn ông như tôi ngoài ra chẳng vụ việc gì, do lúc đó tôi vẫn còn đấy ham nghịch lắm.
Thời điểm tương thích nhất mà công ty chúng tôi chọn nhằm thả diều là cơ hội chiều muộn. Lúc ấy nắng không còn gắt, với trong cửa hàng chúng tôi đứa như thế nào cũng có thể chạy như bay ra khỏi nhà mà không sợ phụ huynh mắng bởi vì cứ đày nắng và nóng suốt cả mùa hè. Triền đê là khu vực tụ tập của cộng đồng trẻ bọn chúng tôi. Đứa lớn, đứa nhỏ xíu láo nháo bên trên tay cầm nhỏ diều to nhỏ khác nhau háo hức sẵn sàng chờ đến lượt mình được thả. Vày thả diều buộc phải hai người, nên chúng tôi sẽ tất cả một chiến binh sẵn sàng “chạy mồi” một quãng để cho diều lên gặp gỡ gió. Lúc này người nạm dây diều bắt buộc thật vững vàng tay để rất có thể giữ cứng cáp dây diều, và khéo léo thả thêm dây nhằm diều bay được lên cao cho tới khi diều sống độ tối đa định công ty chúng tôi sẽ buộc diều lại. Sau khi cố định được dây diều, chúng tôi nằm trên triền đê, ngước mắt lên nhìn đa số cánh diều sẽ vi vu vào gió. Cái cảm hứng mát mẻ, lâng lâng như hy vọng bay lên thuộc diều. Thường chúng tôi sẽ về bên nhà sau thời điểm trời vẫn tắt nắng, khi nghe tiếng mấy cô, mấy chị dưới đồng gọi, dẫu vậy lúc ấy trong tâm địa trí phần lớn đứa như tôi có một trong những phần đang cất cánh lơ lửng cùng cánh diều. Và cũng thiết yếu cái cảm hứng đó đã khiến cho tôi đến tận hiện nay không sao quên được mỗi khi nhìn thấy một cánh diều đang bay trong gió.
Tuổi thơ tôi là 1 trong bầu trời chiều với phần đa cánh diều căng gió. Thân một trời diều khiến tôi ngây ngất, tôi sẽ thấy vai trung phong hồn bản thân được thả và bay. Bây giờ, tôi đã bự lũ các bạn tôi cũng chẳng còn í ới hotline nhau đi thả diều như ngày trước, nhưng trong trái tim trí tôi đều cánh diều vẫn là những kí ức đẹp, gợi nhớ đến các kỉ niệm và ngọt ngào nhất của thời thơ ấu.
Bài mẫu mã 2:Kể một kỉ niệm hồi thơ dại làm em ghi nhớ mãi
Bài làm
Trong cuộc đời của mỗi người, ko ai rất có thể sống một cuộc sống cô đơn, bi quan tẻ. Thế cho nên hai chữ “ tình các bạn “ xuất hiện. Nó có tác dụng cho cuộc sống thường ngày nhộn nhịp,vui vẻ, sinh động hơn. Nó cho xua tan đi chiếc tẻ nhạt, cái đơn độc của cs. Tình chúng ta mà một máy mà chế tác hoá đã tạo nên giúp đến con tín đồ với con bạn trờ đề xuất thân thiết, thấu hiểu, share với nhau. Đồng thời hai chữ “ tội lỗi cũng xuất hiện. Cũng chính vì con người không ai hoàn hảo nhất cả, không có bất kì ai không bao gồm lần mắc lỗi. Với tôi cũng vậy, vào tình bạn, đã có lần tôi gồm lỗi cùng với người bạn bè của mình làm cho suýt nữa mất đi tình bạn quý giá. Tôi sẽ không bao giờ quên được chuyện đó. Chuyện xẩy ra thế này:
Lần đó, Phương rủ tôi sang nhà bạn ấy để thuộc giải mấy bài bác tập và muốn khoe cùng với tôi cái dĩa nhạc bắt đầu được ông anh họ tặng. Giờ chiều hôm đó, đúng 2 giờ, tôi đã có mặt trước bên Phương. New đến trước cổng, con Milu đang chạy ra quấn quýt, vẫy đuôi như mong mỏi tôi âu yếm, vuốt ve nó. Rồi từ vào nhà, Phương chạy ra:
- Sao giờ bắt đầu đến? Tao hóng mày từ khóa lâu lắm rồi đó!
-Ừ! Tao biết, tuy vậy tao còn buộc phải phụ mẹ dọn bên cửa.
- Ừ! Thôi, đi vào nhà đi, ở bên cạnh này nắng và nóng khiếp!
Rồi nhì đứa đi gấp vào nhà, Phương nói:
- Mày lên ở trên phòng đợi tao trước đi, tao xuống dưới kia mang nước rồi lên sau.
Tôi đi lại cầu thang, bước tới từng bước, tôi âm thầm nghĩ:” Nhà giàu có khác, không hề thiếu tiện nghi, đi lên cái mong thang cũng đã đủ hoan hỉ rồi” lên tới phòng, mở góc cửa ra, tôi từ hét lên:
- Woa! căn hộ thật đẹp, lộng lẫy quá!
Bước vào phòng, tôi bị choáng ngợp vị sự đẹp tươi của căn phòng. “ rất gọn gàng” nên nói là như vậy, một góc là tủ quần áo, góc kia là nơi ngủ, còn nới học tập là gồm một giá sách rộng được đặt bên cái bàn bé dại nằm gần cửa ngõ sổ. Tôi cách lại sát giá sách, lạt lật từng cuốn sách, cuốn báo một. Đến khi thấy cuốn sách “ Thiên mặt đường mùa hè”, tôi nạm lấy với lại khu vực bàn ngồi học của Phương để đọc. Ngồi phịch xuống ghế, tôi phát hiện thấy cuốn sổ nhỏ nhỏ, xinh xinh bao gồm bìa màu hồng. Tôi đặt cuốn sách xuống, tay vắt lên cuốn sổ nhỏ xinh kia. Vì chưng là các bạn thân, yêu cầu tôi không lo ngại gì khi vắt cuốn sổ lên và mở ra. Lúc mở ra, tôi new biết thì ra đó là cuốn nhật kí mà lại Phương đang trút hết trung khu sự vào. Đã định cấp sổ lại rồi, nhưng không hiểu nhiều vì sao, tay tôi lại lật trang giấy tiếp theo ra: “ bây giờ là ngày 26/8, các việc hôm nay cũng bình thường, khôn xiết vui vẻ bởi mọi chuyện mọi xảy ra giỏi đẹp.” quý phái trang tiếp theo, tôi thấy :” Ngày 27/8, bây giờ là sinh nhật mình, mình nhận ra rất nhiêu rubi từ mái ấm gia đình và các bạn bè. Tiếp theo, sự hiếu kỳ đã thắng lợi tất cả, tôi thường xuyên giờ sang trang khác. “ từ bây giờ là ngày 30/8, bây giờ D đang nói với mình là cậu ấy ưa thích mình. Mình lần khần phải vấn đáp thế như thế nào cả. Vừa cơ hội đó, sau sống lưng tôi, cơ mà không, dường như là đầu cửa ngõ phòng, tất cả một giờ đồng hồ “ choàng “, Phương đã thấy mọi việc và đang đánh rơi mất 2 ly nước cam đang cụ trên tay. Tôi xoay phắt bạn lại, nước mắt tôi không hiểu biết nhiều vì sao lại thoải mái và tự nhiên ứa ra. Tôi làm cho rơi cuốn nhật kí, tôi chạy vụt đi, cấp tốc thật nhanh rồi về nhà. Về mang đến nhà, tôi vào phòng, đóng góp sập cửa lại, trèo lên giường với khóc nức nở. Cả đêm, tôi nằm trằn trọc, không ngủ được. Tôi suy nghĩ : “ tại sao vậy Nhật Anh? lý do mi lại làm như vậy? Mi tất cả biết làm vì vậy là xấu, là sai không? vì sao mi gồm đủ tò mò, can đảm để hiểu cuốn nhật kí mà tại sao không đủ quả cảm để nói ra bố từ “ Tao xin lỗi “. Những câu hỏi “ tại sao” cứ quẩn trong đầu tôi. Tôi quyết định, sáng mai đi học sẽ gặp Phương rồi xin lỗi, mong muốn được Phương tha thứ. Tuy nhiên rồi lúc tới lớp, Phương tránh phương diện tôi. Tôi ai oán lắm, rồi cả tuần như vậy. Đến sáng ngày sản phẩm 7 mà lại Phương còn giận tôi. Ra về, tôi đem hết can đảm, đuổi theo Phương cùng nói:
- Tao thực sự sẽ sai, tao xin lỗi mày.
Chỉ ngắn gọn vậy thôi tuy thế nước mắt của mình lại chảy. Phương quay người lại, hai con mắt của cậu ấy cũng đã đỏ hoe
- Tao cũng xin lỗi, tao vượt ích kỉ yêu cầu không?
Tôi nói ngay, giật lời Phương:
- Không! Lỗi là trên tao mà! Đừng giận nữa nha.
Phướng nói:
- Tao hết giận mày từ lâu rồi tuy vậy không nói ra được, gồm cái nào đấy nghẹn khu vực cổ họng tao.
Xem thêm: Địa Chỉ Mua Bể Bơi Cho Bé Ở Hà Nội Giá Rẻ, Chất Lượng? Bể Bơi Phao Giá Tốt Tháng 4, 2022
Hai đứa thoải mái và tự nhiên khóc oà. Ôm lấy nhau, cả hai cả khóc cả cười. Rồi hai đứa cùng mọi người trong nhà dắt xe cộ về, rỉ tai râm rả, mỉm cười tíu tít cả chặng đường đi. Phương còn nói 1 câu mà lại để tôi lưu giữ mãi:- dù cho có việc gì xảy ra đi nữa thì 2 đứa bản thân vẫn mãi là bạn. Cậu ghi nhớ nhé.
Tát nhiên rồi Phương ơi! giờ đồng hồ tôi lại hiểu rõ một điều tình chúng ta phải trải qua số đông gian nan, thử thách mới thức sự đọc hết được nhau. Cùng mọi fan cũng nhớ nhé. Nhỏ người không người nào không mắc lầm lỗi. Và bao gồm những lỗi lầm đó sẽ tạo nên con tín đồ biết, hiểu và phân chia sẽ cùng với nhau. Dẫu vậy trong cuộc sống luôn phải tất cả sự bao dung cùng vị tha. Hay cố gắng tha thứ mang lại những ai đã có lỗi. Vị sau đó, bọn họ biết lỗi và hối hận về lỗi của mình...
Bài mẫu 3:Kể một kỉ niệm hồi thơ dại làm em nhớ mãi
Bài làm
Tuổi thơ tôi luôn gắn sát với đa số cánh đồng, phần lớn cánh cò, những nhỏ diều vi vu ngày hè và cả đều lời rủ rê đùa bời của Ròm, đứa bạn thưở nhỏ dại của tôi.Ròm là sản phẩm xóm đơn vị tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ bỏ hồi còn mút sữa. Thật ra nó mang tên họ khoan thai nhưng lũ tôi người nào cũng gọi nó là Ròm, duy nhất là mọi khi nó ở trần, lòi cả xương sườn ra. Nói cố gắng thôi chứ lũ trẻ công ty quê bọn chúng tôi người nào cũng èo uột cả, chẳng rộng gì nó đâu nhưng gọi mãi rồi quen. Mà cũng lạ, tuy nó là nhỏ trai, lại cao hơn nữa tôi cả khúc cơ mà lại cứ bị tôi nạp năng lượng hiếp! lần khần nó có xúc cảm gì khi bị tôi sai mà dòng đầu bờm xờm của nó cứ gật lia lịa , mỉm cười cười rồi có tác dụng ngay. Đúng là thằng đần! mặc dù thế lâu lâu này lại rủ tôi đi coi hát ở đầu xóm nữa cơ. Và so với tôi, nó là thằng bạn tốt nhất có thể trên đời.Tôi với nó hay chơi ở ngay sát bờ sông, 1 vị trí êm dịu và yên lành vô cùng. Nhưng ấy chỉ là ngay khúc sông kia thôi , chứ còn vị trí kia sông thì ko ai dám léo hánh đến bao giờ. Đó là ngôi nhà của bà 5 làng mạc dưới. Hồi đó bà sinh sống ở đó nhưng cách đó vài năm khi nhỏ bà chết đuối thì bà chuyển về xóm dưới sống cùng họ hang. Cầm cố là ngôi nhà vứt hoang, với từ đó chưa biết từ đâu lại có lời đồn thổi ngôi nhà có ma! lúc đầu vài đứa biết rồi khoan thai hết fan này đến bạn kia và rồi cả xóm ai cũng đồn ầm lên. Ko biết fan đồn có thật thấy được con ma bay là đà gì đó hay ko nhưng mà cà tôi với thằng Ròm hồ hết thấy ơn ớn. Tuy tuy vậy khu đồng cỏ đã biết thành tụi thằng Tí, thằng Tèo giành chơi bắt buộc tui tôi đành yêu cầu “ dũng cảm” nghịch ở mé tuy vậy ; và lại buổi ngày thì ma nào lại dám nhát lũ tôi. Nhưng lại quả thiệt là rất lâu tôi cũng rất tò mò về chuyện ma quỉ đó và tôi cũng đã từng rủ thằng Ròm đi tìm hiểu 1 phen tuy thế nó trình độ từ chối, thằng coi vậy mà nhát! nhưng lại nó ko né mãi được, thằng Tí quậy ấy sẽ ngang nhiên thách bầy tôi đi vào ngôi công ty hoang ấy. đương nhiên là 1 bạn như tôi ko dễ thường lại để bị coi thường cầm được, thay là tôi đồng ý. Nhưng lại chẳng bao thọ sau tôi lại hụt hẫng cái tính anh hung rơm ngu ngốc của mình. Tôi lo ngay ngáy. Thằng Ròm cũng chẳng rộng gì, nó mới nghe tôi nói nhưng đã la oai nghiêm oải cả lên, lại càng làm cho tôi nhụt chí anh hùng. Mà lại để bảo đảm danh dự tôi tuyệt nhất quyết yêu cầu đi, ráng là tôi năn nỉ, năn nỉ, rồi bắt buộc, với cả hăm dọa thằng quỉ đó. Như ý là nó biết sợ nên gật đầu liền. Cụ là tối đó bọn tôi trốn ba mẹ chạy ù ra bờ song. Bọn thằng Tí đã đợi sẵnnhưng tụi nó ko vô mà lại núp sau bụi tre xem đàn tôi. Tôi ra vẻ bình tĩnh kéo ngay lập tức thằng Ròm vào trong dưới phần lớn cặp mắt đầy nguỡng mộ của tụi nó, nhưng bao gồm ai biết rằng tôi đang toát cả mồ hôi. Tôi khôn cùng sợ nhẵn tối! thằng Ròm ko biết thì sao chứ khi tôi bóp chặt tay nó , nó la oai vệ oái cả lên. Vào mang đến giữa nhà chũng không thấy gì, vẫn luôn là bong buổi tối và mọi cơn gió lùa. Mặc dù đã giảm sợ mà lại sao tôi hồi hộp quá. Tôi tuởng tượng ko biết bé ma này sẽ ra sao…ốm, mập? cao, thấp? cất cánh hay là đi như con fan ? eo ôi, nghĩ đến nuốm tôi rùng cả mình. …. RẦM……….Bố, mẹ, bà nội, thằng Ròm…mọi fan đều bao quanh tôi cả. Thằng Ròm nói khi góc cửa sồ chợt đóng ầm lại, nó cứng cả người, đã tính lôi tôi ra thì mới phân biệt tôi đã mất tiêu , hoảng hồn, dò mẫm mãi thì phát hiện ra tôi trên đây nằm thẳng lag dưới sàn! Nó hại quá chạy đi tìm kiếm người lớn. Tụi thằng Tí thấy Ròm chạy, sợ quá cũng toán loạn cả lên. Buổi tối đó tôi bị 1 trận tơi tả, bố quất mấy phát nhức điếng cả người, còn nội thì cứ ngồi niệm phật, hại tôi bị ma ám ! thằng Ròm cũng chẳng rộng gì tôi, cũng tơi bời. Đúng là 1 trong những buổi về tối nhớ đời!Sau này thằng Ròm chuyển lên thành phố học, vứt lại tôi đây 1 mình ở ngôi trường huyện, bi thương chết được. Tuy cố gắng kỉ niệm này sẽ luôn nằm mãi tại một ngăn làm sao đó trong trái tim tôi. Hy vọng đến 1 ngày, tôi và này lại cùng đi thả diều, bắt bướm..với nhau, và một mực thăm lại nơi ở năm nào, tuy nhiên giờ nó đã trở thành 1 miếng vườn tuyệt đẹp.
Bài mẫu mã 4:Kể một kỉ niệm hồi thơ dại làm em nhớ mãi
Bài làm:
Mỗi chúng ta khi mập lên, đều bỏ lại đằng sau mình 1 thời thơ ấu biết bao kỉ niệm bi thảm vui lẫn lộn. Tôi vẫn nhớ số đông lần ham chơi quên cả tiếng về, hay các lần mải đi chơi làm mất cả chìa khóa nhà. Tuy nhiên kỉ niệm về bạn anh bọn họ của tôi khiến tôi nhớ mãi không thể nào quên.
Trong hồ hết dịp ngủ hè, tôi hay được cha mẹ cho về quê. Tôi khôn cùng thích về quê vày ở đó tôi gồm một tín đồ anh họ. Anh hơn tôi một tuổi và cực kỳ quý tôi. Các lần về quê, anh thường dắt tôi đi chơi khắp nơi. Anh đi đằng trước, tôi lũn cũn đuổi theo sau. Rất nhiều khi tôi mỏi chân, anh hay cõng tôi trên sống lưng chạy nhong nhong. Ngồi trên sườn lưng anh tôi phù hợp chí mỉm cười khanh khách. Quê tôi tất cả bờ lau trắng xóa. Các lúc đang đùa đuổi bắt, không thấy anh đâu, tôi rên rẩm lên, anh từ bỏ đâu chạy đến, rắc lên đầu tôi hầu hết cánh hoa khiến tôi tròn đôi mắt ngạc nhiên. Đặc biệt, tôi khôn cùng thích mỗi một khi anh và bạn anh thi thả diều, chú ý cánh diều bay lên khung trời cao lồng lộng, tôi không bao giờ chán. Anh chiều tôi là tuy vậy tính nhõng nhẽo của mình đã tạo ra một tai nạn. Hôm đó, anh dắt tôi đi cho nhà một bạn bạn. Trên đường đi, tôi bống nhận thấy một cây roi quả không nên vô cùng.
Những trái roi chín thành từng chùm trông thật thích mắt. Tôi dừng lại và chỉ lên số đông chùm quả đang bao phủ ló vào tán lá. Tôi muốn ăn roi. Anh định trèo lên hái đến tôi. Anh đứng ngước đôi mắt lên cùng lắc đầu: "Cây cao quá, anh không trèo được. Thôi, đi thuộc anh ra chợ, anh sẽ mua cho em". Tôi nhất thiết "Không, em thích ăn cả chùm cơ! Ở chợ không tồn tại roi giống cố gắng này". Mặc dù anh thuyết phục cố nào, tôi cũng không chịu. Anh càng dỗ, tôi càng bướng và tôi sẽ ngồi bết xuống đất, nước mắt bắt đầu chảy dài, bộ hạ đạp loạn xạ. Tôi biết, anh nhất quyết sẽ hái đến tôi khi thấy tôi khóc. Với quả thật, tôi đã thắng. Anh kéo tôi đứng dậy, lau nước mắt và nói: "Em nín đi, anh vẫn hái mang lại em chùm quả đó". Anh dắt tôi mang đến cổng nhà bác bỏ có cây roi, gọi cửa cùng tôi thấy gồm một bác chạy ra, anh xin phép chưng cho anh được hái một chùm roi. Bác đồng ý nhưng dặn anh tôi phải cẩn thận vì cành roi vô cùng giòn. Anh trèo lên, trèo thật cao nhằm hái được đùng chùm roi tôi thích. Nhưng mà khi đang hái thì anh trượt chân, vấp ngã nhào từ trên cây xuống. Tôi thấy anh té thì chạy đến hỏi: "Anh có đau không?" anh gượng gạo cười, nói: "Anh ko có gì đâu. Em cứ yên ổn tâm". Nhưng không phải thế, anh bị gãy chân...
Bố về quê, biết anh bị gãy chân vì chưng tôi. Cha đã mắng tôi nhưng mà anh lại nói cùng với bố: "Tất cả là tại cháu, chú chớ mắng em kẻo nó sợ". Dù tôi có tạo ra ra chuyện gì, anh cũng luôn che chở mang đến tôi. Anh là bạn anh tuyệt vời của tôi. đáng nhớ đó mỗi lúc nghĩ lại, tôi lại thấy cay cay vị trí sống mũi.
Xem thêm: Top #10 Bài Luận Tiếng Anh Về Lợi Ích Của Đọc Sách Bằng Tiếng Anh
Bài mẫu 5:Kể một kỉ niệm hồi thơ ấu làm em lưu giữ mãi
Bài làm
Ngồi trong căn nhà êm ấm và chú ý những cơn mưa rơi ngoài cửa sổ, tôi bổi hổi xúc động nhớ lại một kỉ niệm buồn của tuổi thơ dại mà chắc hẳn rằng suốt cuộc sống này tôi đã chẳng lúc nào quên.