Nếu là người được chứng kiến cảnh lão hạc kể chuyện bán chó
Đề bài: trường hợp là bạn được chứng kiến cảnh lão Hạc đề cập chuyện chào bán chó cùng với ông giáo trong truyện ngắn của nam giới Cao thì em sẽ khắc ghi câu chuyện đó như vậy nào?
Bài làm
Thời gian trôi qua mau, những năm tháng gian khổ ngày xưa đã lùi vào quá khứ. Vậy mà mỗi lần cô cháu gái 14 tuổi hiếu kỳ hỏi tôi mẩu truyện Lão hạc trong sách giáo khoa của nó tôi lại không kìm được xúc động. Sáng nay, con bé nhỏ vô tình hỏi tôi cảnh lão Hạc chào bán chó. Mẩu chuyện hôm ấy bỗng dưng hiện về vào trí nhớ.
Bạn đang xem: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão hạc kể chuyện bán chó
Thời ấy, tín đồ có học thức không nhiều buộc phải mọi việc sách vở và giấy tờ đều qua địa điểm ông giáo cả. đơn vị tôi cùng với ông giáo là chỗ rất gần gũi nên hay dựa vào vả ông. Năm ấy, tôi mới 7 tuổi. Một hôm, thầy u bảo tôi sang nhờ vào ông viết một lá solo xin mang đến chị tôi đi làm việc ở đâu đó. Tôi lon xon chạy đi, thầm nghĩ đã hỏi ông bài thơ new học lén được hôm qua.
Sang bên ông giáo được một lúc, khi tôi đang chăm chú nghe ông giảng giải thì thấy lão Hạc trường đoản cú phía ngõ đi vào. Tôi chú ý dáng đi của lão, tự dưng thấy mến lão vô cùng. Lão Hạc là một trong lão nông già nghèo khổ, vk mất, lão sống cô độc, chỉ có con chó Vàng có tác dụng bạn. đàn ông lão vị không đem được vk đã vứt làng đi đồn điền cao su. Lão hay đi làm việc thuê nhưng từ bận nhỏ nặng, tôi cũng không nhiều thấy lão. Lão tiều tụy hẳn đi, thất thểu đi đến. Tôi biết lão và ông giáo rất lôi cuốn trò chuyện yêu cầu chào hỏi rồi chạy xuống bếp với vk ông giáo.
Tôi lễ phép kính chào bà giáo rồi ngồi đó, vừa đăm chiêu quan tâm đến câu thơ vừa rồi vừa lắng nghe câu chuyện của hai người. Tôi nghe giọng lão Hạc thốt lên:
– Cậu Vàng chầu ông vải rồi, ông giáo ạ!
– Cụ chào bán rồi? Tôi nghe giờ ông giáo đáp lại
– buôn bán rồi! chúng ta vừa bắt xong.
Nghe mang lại đây tôi không thể tinh được ghé mắt qua cánh cửa hơi khép, không tin tưởng được lão đã bán con Vàng. Lão coi nó như nhỏ ruột, làm sao có thể? Nhưng nhìn khuôn khía cạnh lão, tôi chợt hiểu. Lão Hạc cố làm ra vẻ vui vẻ. Dẫu vậy trông lão mỉm cười như mếu và hai con mắt thì ầng ậng nước.
– ráng nó đến bắt à? Ông giáo vỗ vai lão và hỏi.
Xem thêm: Tìm Hiểu Về 81 Con Số Đời Người Và Ứng Dụng Vào Cách Tính Sim Số Hợp Phong Thủy
Qua khe hở, tôi thấy mặt lão đùng một cái co dúm lại, các vết nhăn xô lại ép chan nước mắt tung ra. Loại đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Rôi lão hu hu khóc…
– Khốn nạn… Ông giáo ơi! Nó gồm biết gì đâu! Nó thấy tôi call thì chạy ngay lập tức về, vẫy đuôi mừng. Tôi đến nó nạp năng lượng cơm. Nó đang nạp năng lượng thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay ẩn dưới nó, tóm lấy hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ cầm là thằng Mục cùng với thằng Xiên, hai thằng chúng nó chỉ loay hoay một lúc vẫn trói chặt cả tứ chân nó lại. Bấy tiếng cu cậu mới biết là cu cậu chết! Này! Ông giáo ạ! chiếc giống nó cũng khôn! Nó cứ có tác dụng in như nó trách tôi; nó kêu ư ử, chú ý tôi như mong muốn bảo tôi rằng: “A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như vậy mà lão xử với tôi như thế này?”. Hoá ra tôi già bởi này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một nhỏ chó, nó không ngờ tôi nỡ trung khu lừa nó!
Giọng lão run run, không kìm nén được mà lại hòa trong giờ đồng hồ khóc. Bất giác, tôi cũng thấy lòng bản thân nặng trĩu. Mấy hôm trước, tôi còn thấy nhỏ Vàng quanh lẩn quất ở góc cửa lão. Có thể chẳn lão khổ vai trung phong lắm.
Tiếng ông giáo lại vang lên giảm đứt xem xét của tôi:
– thay cứ tưởng vắt đấy chứ nó chẳng biết đâu! Vả lại ai nuôi chó cơ mà chả cung cấp hay thịt thịt? Ta giết mổ nó đó là hoá kiếp mang lại nó đấy, hoá kiếp khiến cho nó làm cho kiếp khác.
Tiếng lão Hạc chứa lên chua chát:
– Ông giáo nói phải! Kiếp cho chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp mang đến nó nhằm nó có tác dụng kiếp người, hoạ may có sung sướng hơn một chút… kiếp bạn như kiếp tôi chẳng hạn…
– Kiếp ai cũng thế thôi, chũm ạ! cầm tưởng cửa hàng chúng tôi sung sướng rộng chăng?
– cố gắng thì chần chừ nếu kiếp bạn cũng khổ nốt thì ta phải làm kiếp gì cho thật sướng
Hai bạn đối đáp qua lại, tôi nghe đọc câu được câu không, chỉ thấy mến lão Hạc đề xuất cô độc một mình.Mãi sau, tôi nghe giờ đồng hồ ông giáo ôn tồn:
– Chẳng kiếp gì vui lòng thật, nhưng có cái này là sung sướng: bây chừ cụ ngồi xuống bội phản này chơi, tôi đi luộc mấy củ khoai lang, nấu ăn một nóng nước trà tươi thật đặc; ông bé mình nạp năng lượng khoai, hấp thụ nước chè, rồi thuốc lá lào… núm là sướng.
– Vâng! Ông giáo dạy dỗ phải! Ðối với bọn chúng mình thì vậy là sung sướng.
Sau đó, ông giáo và lão Hạc còn nói thêm chuyện gì đấy nhưng tôi không tuân theo dõi nữa. Vào đầu tôi chỉ băn khoăn, đau xót cho câu chuyện của lão Hạc. Lão đang già rồi nhưng vẫn đề xuất sống trong đau khổ, lão vẫn chờ đàn ông trở về.
Xem thêm: Cách Tính Chu Vi Và Diện Tích Hình Chữ Nhật : Công Thức Và Bài Tập
Rồi bất ngờ, lão lựa chọn cách ra đi. Mãi tới luc ấy, tôi mới hiểu kiếp người khổ cực của lão cùng của biết bao tín đồ nông dân thời bấy giờ. Mẩu truyện bán chó của lão Hạc đã qua đi những năm, song hình hình ảnh người nông dân nhiều tình yêu thương, lòng từ bỏ trọng ấy vẫn vẹn nguyên trong lòng trí tôi.
